Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013

Trăm sự chia sẻ tại nghèo

Tôi hơi khó chịu vì Giang chuyện trò cứ xưng “con” với tôi, trong khi tuổi của tôi lớn hơn anh chẳng bao lăm. Tôi đã nhắc nhưng anh chỉ cười miễn cưỡng và vẫn chẳng thể xưng hô khác đi được. Nhìn Giang, tôi cảm tưởng anh là người hồn hậu, cam chịu. Những điều anh tâm tư không biết thật được bao nhiêu phần trăm, nhưng vẫn thấy đắng lòng. Cùng là đàn ông với nhau, con người có vẻ khỏe mạnh này sao mà bế tắc, đáng thương. Và còn bao nhiêu những đấng nam nhi trên giang san này, trên thiên hạ này, đang phải sống chật vật và hoàn toàn mất tự tín như anh Giang? Cái nghèo thường khiến những người vốn yếu đuối thành mất tự tín, sợ hãi đủ thứ. Như Giang kể thì anh có đủ hai thứ cơ bản khiến con người ta mất tự tín và sợ hãi, đó là cái sự nghèo và dốt. Từ lâu tôi vẫn nghĩ người dân miền Tây Nam bộ giàu là điều bình thường, còn họ nghèo là không bình thường. Vì sao người miền Tây còn nghèo là một câu hỏi lớn khó giải đáp.

Tôi yêu cầu Giang để tôi viết một bài báo về anh, đăng cả ảnh của anh nữa, anh chỉ ngắn gọn: “Dạ”. Thực ra chuyện như thế này đâu có gì mới lạ, nhưng tôi nghĩ trong đó có cái riêng, cái chung, khiến ta phải suy nghĩ.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét