Thứ Năm, 5 tháng 9, 2013

Hối cách làm tiếc.

Cô đã từng yêu vào tuổi 20

Hối tiếc

Cô quay vào trong nhà. Cô lấy cái giỏ khâu xuống, cô ít khi dùng đến, từ ngăn trên cùng của tủ áo và đặt nó trong tầm với sẵn sàng và dễ dàng, mà cái quần lót rách rưới và áo sơ mi không nút đòi hỏi. Những đứa trẻ tụ hội lại trong một dãy bóng mát hẹp ở cổng của ngôi nhà dài và thấp; ánh nắng quạ chói sáng đang rọi lên những tấm ván trắng cũ kỹ; vài chú gà con đang đào bới trên đám cỏ dưới chân cầu thang và một con gan dạ leo lên, đường bệ và không mục đích, đi băng qua thư viện.

Chuyện đó thật kinh khủng! Làm ơn đi mà! Đừng có nói với tôi về bọn trẻ nữa!”. Nàng được một giáo xứ hàng xóm gọi đến vì căn bệnh của mẹ nàng; còn chồng nàng đang ở xa tận Texas. Bọn trẻ được tập trung lại. Ti Nơ-men ở đâu? Ở trên cái chái, đặt một lưỡi dao lên trên hòn đá mài.

“Vững chắc không phải đổ bệnh nếu cô biết những điều nhẹ nhàng về chúng, Ô-rê-li à. Một buổi sáng nọ, Ô-rê-li đứng ở thư viện, trầm tư mặc tưởng nghĩ suy, với hai tay chống nạnh thì có một nhóm những đứa trẻ như thể đã rơi từ trên trời xuống, gây lúng túng cho cô.

“Không có vấn đề gì đâu Ô-rê-li; chị chỉ giữ những đứa trẻ này cho tôi cho đến khi tôi quay về. Trong suốt vài phút chốc cân nhắc ấy, cô đang tự bình tâm tĩnh trí trở lại, xác định một loạt những hành động sẽ tương tự với một loạt những bổn phận.

Có một mùi dễ chịu của bông hồng trong không khí và âm thanh tiếng cười của những người da đen vọng đến qua cánh đồng bông vải đang nở hoa.

Cô không còn nghe tiếng vù vù và ken két của những bánh xe của nó nữa. Cô đưa một cái nhìn chầm chậm xuyên qua căn phòng và trong bóng đêm đang trườn bò, thâm nhập xung quanh thân hình vững chãi của cô. Sao nó vẫn còn ở lại khi họ đã đi mất nhỉ? Ô-rê-li đứng trong thư viện, nhìn và suy nghĩ. Và Mắc-xe-li-na và Mắc-xê-lin? Cắt và may những đồ chơi phế thải trong góc của thư viện.

Cô nhìn với một con mắt đánh giá vào Mắc-xê-li-na, đang lảo đảo về bên trái dưới sức nặng của Ê-lô-di béo tròn. Cô không bao giờ nghĩ đến chuyện thành hôn. Cô coi xét rưa rứa với Mắc-xê-lin, đang hòa lẫn những giọt nước mắt của nó với sự thương nhớ và ương ngạnh kiểu người lớn của Ti Nơ-men. “Kiên cố là không đủ hoa cho nó đâu, cô Ô-rê-lin ạ”, Mắc-xê-li-na cho cô biết, “Cô phải buộc nó vào trong một cái ghế dựa.

Cô để cho đầu cô ngả xuống trên cánh tay gập lại của cô; và bắt đầu khóc. Và không phải là đêm thứ nhất hay đêm thứ nhì để cô có thể ngủ một cách dễ chịu với thân hình tròn trặn, nóng hổi của bé Ê-lô-di ép sát vào cô, và hơi thở ấm áp của nó đập vào má cô như tiếng đập cánh của mt con chim.

Bọn chúng có những điều mà cô phải biết để nâng “trình độ quản lý” của cô lên”. Sự khích động đã trôi qua hoàn toàn và bọn họ ra đi.

Khi họ đến gần, khuôn mặt đỏ hồng của thiếu phụ trẻ chứng tỏ rằng cuộc trở về nhà của nàng là một cuộc trở về hạnh phúc.

Cô bắt đầu làm quen với niềm say mê hoa của Ti Nơ-men chỉ đến khi nó nhổ mọi cây sơn chi và cây hoa hồng cho mục đích rõ ràng của việc “nghiên cứu”. Những đứa trẻ không phải là những chú heo con; ngoài chuyện ăn uống, chúng đòi hỏi và yêu cầu sự quan tâm hoàn toàn không đợi mong ở Ô-rê-li.

Trên hai tay nàng ẵm bé Ê-lô-di; nàng dắt Ti Nơ-men bằng một tay miễn cưỡng; trong khi Mắc-xê-li-na và Mắc-xê-lin theo sau với những bước chân lần khần.

Khuôn mặt Ô-din đỏ hồng và sai lệch từ những giọt nước mắt và nỗi xúc động. Ô-rê-li đứng ngắm nhìn bọn trẻ. Truyện ngắn của  KẾT SÔ-PANH  (Mỹ)  THIỀN LONG  dịch. Chúa chứng giám, tôi sẽ không phiền hà chị phải còn có một cách nào khác để làm!”. Cô hoàn toàn cô độc trên đời, trừ những người da đen sống trong những căn nhà lụp xụp làm việc đồng áng cho cô và lũ gia cầm, đàn bò, một cặp lừa, khẩu súng dùng để bắn diều hâu và tôn giáo của cô.

Cô đã nhận được một lời cầu hôn và thẳng cánh từ chối, vào tuổi 50 cô vẫn sống mà không hối tiếc việc đó. Ô-rê-li kiên cố không ra vẻ hoặc mong mỏi trước những tri thức ma quỷ và khó vươn tới như vậy về vấn đề mà dì Ru-bi sở hữu. Cô đội một cái mũ đàn ông hay làm việc ở nông trại và thỉnh thoảng mang giày bốt. Cô đã vui lòng học hiểu một tí “mánh khóe” của người mẹ để phục vụ cho nhu cầu của thời điểm ấy.

Còn với Ê-lô-di, nó khá an toàn trong hai cánh tay của Ô-rê-li và nó đã kêu lên với niềm vui sướng ở cảnh tượng cỗ xe kéo màu xanh thân thuộc đang mang mẹ nó về lại với nó. Cái ghế dựa mà trong đó Ô-rê-lin buộc Ti Nơ-men rộng rãi và dễ chịu và nó chộp lấy cơ hội để làm một giấc ngủ ngắn trong đó, buổi chiều quá rét mướt mà. Cô khóc như một người đàn ông, với những tiếng khóc nức nở có vẻ như xé rách tận tâm hồn cô.

Cô phải mất vài ngày để làm quen với tiếng cười, tiếng khóc, tiếng nói chuyện vang vọng xuyên qua ngôi nhà và quanh nó suốt cả ngày dài. QĐND  - Ô-rê-li sở hữu một thân hình mỹ miều, khỏe mạnh, đôi má phấn hào, mái tóc đang thay đổi từ màu vàng qua xám và một con mắt cả quyết. Ngày bữa qua tôi thấy bọn trẻ rất thuần khiết khi chúng chơi bóng bầu dục.

Làm sao có thể biết rằng, Mắc-xê-lin xoành xoạch khóc khi nói trước một cái giọng lớn và âm điệu ra lệnh chứ? Đó là một đặc quyền cá nhân của Mắc-xê-lin.

Thực ra, cô rất thiếu kinh nghiệm trong việc trông nom với những đứa con của Ô-din trong vài ngày đầu tiên.

Chúng là con của Ô-din, người láng giềng của cô. Mẹ cháu lúc nào cũng làm như thế!”. Nhưng sự việc này, không thông báo và bất ngờ, ném Ô-rê-li vào trong một cơn bấn loạn gần như kích động.

Người thiếu phụ trẻ đã xuất hiện, theo sau là bốn đứa con của nàng. Song cô gặp rắc rối vì không biết phải làm thế nào để những cái áo ngủ nhỏ màu trắng lấy ra từ những tấm áo gối mà chúng đem qua và thẳng cánh rũ tung lên cho đến khi chúng ngay đơ như những cây roi đuổi bò? Như thế nào mà ống nước đã bị lấy đem vào để giữa sàn nhà, trong đó bàn chân rời rã, cáu bụi, sạm nắng của từng đứa một đều được rửa ráy sạch sẽ? “Tôi bảo dì này, dì Ru-bi”, Ô-rê-li thông tin cho người đầu bếp của cô, “tôi thích điều hành một tá việc trồng trọt hơn là với những đứa trẻ.

Ô-rê-li tự ngồi xuống bên cạnh cái bàn. Ồ, nhưng cô khóc! Không dịu dàng, như đàn bà thường thế. Nhưng cô vẫn còn nghe thoang thoáng những giọng nói chát tai, vui sướng của bọn trẻ. Vào buổi tối, khi cô ra lệnh cho tuốt luốt bọn chúng đi ngủ để cô sẽ đuổi bầy gà vào chuồng. Những ngón tay bấu víu của Ti Nơ-men buộc cô đi tới những tấm khăn trắng tái nhợt mà cô đã không bận từ nhiều năm nay, và cô phải tự làm quen với những nụ hôn ẩm ướt của nó - những mối biểu cảm của một bản tính thiên nhiên nhiệt thành và ngập tràn.

Nhưng vào đoạn cuối của hai tuần lễ Ô-rê-li đã hoàn toàn thân thuộc với những việc này và cô không còn ca cẩm nữa. Cô bắt đầu bằng cách nuôi dưỡng chúng. Ô-din ngồi bên cạnh người da đen. Có nhiều công việc đang chờ đợi cô, vì bọn trẻ đã để lại một sự hỗn độn tệ đằng sau chúng; nhưng cô không muốn xếp đặt ngay việc thu dọn.

Cô không còn nhìn thấy cỗ xe kéo nữa, thái dương lặn màu đỏ và ánh hoàng hôn màu xanh xám cùng nhau ném một lớp sương đỏ tía băng qua các cánh đồng và con đường đã che khuất cỗ xe khỏi tầm nhìn của cô. Cũng vào đoạn cuối của hai tuần lễ mà Ô-rê-li, một đêm nọ, đang nhìn ra phía máng thức ăn nơi đám súc vật được nuôi ăn, trông thấy cỗ xe kéo màu xanh đang cua qua một khúc quanh trên đường cái.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét